Xin tạ ơn Em
có những buổi chiều mưa rơi rơi
mà sao nghe thương quá ... Huế ơi
em thơ mặc áo không đủ ấm
khổ lắm, ai ơi ... một kiếp người
Em hiền gánh gạo đổi bửa cơm
nặng trỉu đôi vai, áo đã sờn
con đường trơn ướt, Em vội vã
lạnh quá ... Mẹ run lên từng cơn
mưa hãy ngừng rơi, hãy ngừng rơi
không còn lạnh nữa, bé thơ ơi
Em cười ... đôi mắt buồn chi lạ
xin tạ ơn Người ...
Em yêu ơi !
Nguyễn Văn Nhơn